■ Nữ chính: Dịu dàng, ngây thơ, ngoan ngoãn.
■ Nam chính: Thái tử gia giới thượng lưu Hong Kong có tính cách tương phản cực độ (hệ Dom – có xu hướng kiểm soát, thống trị).
■ Tags: Hào môn thế gia | Bối cảnh Paris x Hong Kong | Gương vỡ lại lành | Văn học “sói và thỏ” (một bên săn đuổi, một bên ngây thơ) | Cổ tích đô thị | Thiên về cuộc sống thường ngày.
——-
Khi còn du học ở Paris, Lạc Thi đã từng hẹn hò với Chu Duật Lễ.
Người ngoài đều nói các công tử giới thượng lưu Hong Kong ăn chơi có tiếng, nhưng Chu Duật Lễ lại chẳng thèm tỏ vẻ hòa nhã với bất kỳ ai, duy chỉ có với cô là dịu dàng khác biệt.
Khi yêu, anh là người rất lãng mạn và tinh tế.
Anh chuẩn bị một màn tỏ tình dưới chân tháp Eiffel, bao trọn cung điện Versailles để tổ chức tiệc sinh nhật cho cô, thậm chí không ngần ngại mua một hòn đảo tư nhân mang tên cô…
Khi tình cảm mặn nồng nhất, anh sẽ ôm cô vào lòng, dỗ dành mà nói: “Bé heo ngốc, rốt cuộc muốn anh nói bao nhiêu lần nữa? Anh yêu em, và chỉ yêu một mình em thôi.”
Vậy mà người đàn ông cao ngạo, lạnh lùng ấy cũng có ngày phải hèn mọn cầu xin cô. Vào ngày cô chính thức nói lời chia tay, cô đã mua vé máy bay về nước ngay trong đêm, tất cả đồ đạc để lại nhà anh đều không mang đi, kể cả cây vĩ cầm mà cô yêu quý nhất.
Họ cứ thế chia xa
Có tin tức cho hay, Chu Duật Lễ, người thừa kế trẻ tuổi của một gia tộc hào môn và đế chế kinh doanh hàng trăm tỷ, đang trên đường trở về nước để kế thừa gia nghiệp.
Truyền thông Hong Kong đã theo chân anh suốt ba tháng và bất ngờ phát hiện ra anh đang đeo chiếc nhẫn mà bạn gái cũ tặng thành mặt dây chuyền.
Có tin đồn rằng Chu Duật Lễ bị “đá”, nhưng không ai có thể tưởng tượng được người đó là ai, và tại sao lại có người dại dột đến mức chia tay vị thái tử gia của giới nhà giàu Hương Cảng, người đã sở hữu khối tài sản hàng tỷ đô khi tuổi còn rất trẻ.
Ba năm sau khi chia tay, Lạc Thi không ngờ sẽ gặp lại anh ở Hong Kong.
Anh gần như không thay đổi so với ba năm trước, vẫn dáng vẻ cao ngạo đó. Anh cúi mắt nhìn cô, lười nhác hỏi: “Bây giờ đến cả nói chuyện với tôi cũng không muốn nữa à?”
Cô nhìn anh, trong ánh mắt không còn sự lưu luyến ngày xưa. “Chia tay trong êm đẹp không tốt sao?”
“Lạc Thi,” giọng anh trầm xuống.
Giây tiếp theo, Lạc Thi nghe thấy anh gần như gằn ra từng chữ: “Mẹ nó, ai muốn chia tay trong êm đẹp với em?”
“Linh hồn vĩnh cửu của tôi luôn dõi theo trái tim em, dẫu cho đêm tối cô tịch, hay ngày dài cháy bỏng.”