Giới thiệu
Mọi người đều biết, sở trường lớn nhất của Mặc Lâm là phác họa chân dung tội phạm. Mà sở trường thứ hai là làm bác sĩ tâm lý riêng cho pháp y Cố.
Chuyên gia tâm lý tội phạm nổi tiếng Mặc Lâm rất thích chạy tới văn phòng của pháp y Cố, không chỉ khóa cửa, mà còn không cho ai vào.
Mặc Lâm: “Gần đây em còn bị chóng mặt không?”
Cố Nguyên: “Có.”
Mặc Lâm: “Thường xuyên chứ?”
Cố Nguyên: “Cũng tạm.”
Mặc Lâm: “Vậy thì phiền rồi.”
Cố Nguyên: “Sao? Bệnh của em nặng hơn à?”
Mặc Lâm: “Không, là em yêu anh rồi.”
Cố Nguyên: “Anh có biết mình đang làm gì không?”
Mặc Lâm ghé sát tai Cố Nguyên, khẽ cười: “Tất nhiên là… chữa bệnh cứu người.”
Một người là pháp y mắc chứng sợ xã hội nghiêm trọng, kiên cường mà khô khan, một người là chuyên gia tâm lý tội phạm ngoài mặt phong lưu, tự nhận chưa bao giờ mất kiểm soát cảm xúc. Hai người tưởng chừng không thể giống nhau, lại có chung một điểm, rất khó bị tác động về mặt cảm xúc.
Cho đến khi họ gặp nhau. Sự cân bằng méo mó bị phá vỡ. Nhịp tim loạn nhịp, cảm xúc dao động… Tất cả như một ngọn lửa lớn, thiêu cháy xiềng xích trong tâm hồn.
Em chính là thuốc của tôi. Không có em ở bên, tôi sẽ thiếu đi tác nhân kích thích cần thiết để duy trì sự sống còn.
**
Một câu chuyện phá án và cứu rỗi lẫn nhau.
Tác giả nói vài lời:
1. Truyện từng phần 1, tuyến tình cảm là sự tiếp nối, nhưng các vụ án đi theo kiểu đơn nguyên (từng tập), không đọc phần 1 hoặc đọc nhảy chương cũng không ảnh hưởng đến trải nghiệm câu chuyện.
2. Nhân cách kép của công không phải là kiểu “đa nhân cách” thật sự, bản chất vẫn là một người, chi tiết này không tiết lộ nhiều để tránh spoil.
3. Các miêu tả về biến đổi thi thể sẽ chi tiết, nhưng mức độ kinh dị và ghê rợn sẽ dịu hơn phần 1 một chút.
4. Trong quá trình viết cố gắng chuyên nghiệp và nghiêm túc, nhưng nếu có chỗ nào chưa chính xác thì mong được thông cảm.